注音ㄕㄨㄞ ㄅㄞˊ
衰白
词语解释
衰白[ shuāi bái ]
⒈ 谓人老体衰鬓发疏落花白。语本三国魏嵇康《养生论》:“至于措身失理,亡之于微,积微成损,积损成衰,从衰得白,从白得老,从老得终,闷若无端。”
引证解释
⒈ 谓人老体衰鬓发疏落花白。
引语本 三国 魏 嵇康 《养生论》:“至於措身失理,亡之於微,积微成损,积损成衰,从衰得白,从白得老,从老得终,闷若无端。”
唐 杜甫 《收京》诗之二:“生意甘衰白,天涯正寂寥。”
《明史·万象春传》:“太后父,衰白封,始赐肩舆。”
清 姚鼐 《自咏》:“故交四海多衰白,何事千秋託汗青。”
分字解释
※ "衰白"的意思含义、衰白是什么意思由古今诗词汉语词典查词提供。
相关词语
- shuāi cháng衰裳
- shuāi shā衰杀
- shuāi jiàn衰渐
- shuāi mài衰迈
- shuāi sè衰色
- shuāi chéng衰城
- shuāi ruò衰弱
- shuāi cuì衰瘁
- zī shuāi资衰
- shèng shuāi盛衰
- shuāi tuí衰隤
- shèng shuāi róng rǔ盛衰荣辱
- qīng tiān bái rì清天白日
- bái páo白袍
- gè bái shì rén各白世人
- bàn bái半白
- bái qiú白虬
- bái shǒu yī jié白首一节
- gào bái告白
- bái dīng sú kè白丁俗客
- chàng bái liǎn唱白脸
- bái wén yìn白文印
- bái miàn hǔ白面虎
- bái tāo白幍