古今诗词 > 诗文 > 歌行一首 > 拼音版

《歌行一首》拼音版

唐代法藏

xíngshǒu--cáng

rénzhòngzhòngjīngāoguǎzhīyīn

jīnshízhìshìháidòngyòngnánxún

suǒjiēshìshàngzhězhōngkuángyòngxīn

píngtǎnzhāntánkěnshōuyàodēngxiǎn访fǎng椿chūnlín

qióngzishěyuǎntáoshìquèběnshějuézhīyīn

pínzháizhōngjiàbǎoquèjiāngchèngmàirénjīn

xīnxiāngyòngháishēnchángjìngjiènéngqīn

yùnyòngnéngsuígāoxiàlíngguāngqiěshìchén

xiāngxīnnéngyùnyàoyīngshēngyīngsuífāngzhào

suīzàifāngérzàifāngrènyùngāozǒngnéngmiào

tóuwěilíngguāngyùnyùncóng

zhǐjīnzhě便biànshìxīnxīnyòngmíngshígèng

fāngchùyùnyòngzōng

shíjīnmíngrénzhōngcháomànbiéqiúde

qínxīnxuéjìncónglínjiāngbìngyǎnrènhuāzhēn

shuōjiàoběnqióngxiāng广guǎngyuánláishíxīn

lexīnshíjìnglexīnshíjìngchánjìng

dànnénglejìng便biànshíxīnwàndōuyǐng

quànqiěxuéwèishīyòngdēnggāoxiàngxiàkuī

píngyuányòngjīngāngzuānjiànrènzhīzhōngcuòxiàzhuī

xiàngqiánláirénshānsēngyǒurén

lekōngxiāngshīyònglíngluójiāngzuòfān

zhōnglerényōusuì

jiāhuàiquèzhēnbǎocángzhōngcóngrén

jìngjièwàngqíngshēngzhǐshuǐmiànchéng

dànnéngdāngjìngqíngháitóngshuǐmiànběnpíng

yīngyīngxiǎoyùnyòngzhǐsuízhū

bèimáodàijiǎoxíngsuīnéngyīngzhīxīnshū

yīngyǎnshíruòqiānwànxiàngnéngtáoyǐngzhì

fánzhǐshìwèicéngguānqīngér退tuì

yīngěrshíruòyōuxiǎoyīnshēng

shénfāngzhōngshímínglíngguāngyùnyùnchángxiāng

yīngshíjuéfēnbiézhàozhúsēnluózhǎngxiē

tòuguòshānshíjiānyàoqiězhàoshíchángmiè

jìngwèizhōngcháozhàozhúxíngduì

shè使shǐrènchíhuànshēnyùnyòngdōushéshēn

法藏简介

唐代·法藏的简介

【生卒】:643—712【介绍】: 唐僧。原藉西域康居,因俗姓康。武则天赐以贤首之称号,后人即尊为贤首大师。先从智俨学《华严》,智俨死后,出家。预义净译场,为则天讲新《华严经》,因...
法藏诗词