注音ㄐ一ㄣ ㄕㄤˋ
矜尚
词语解释
矜尚[ jīn shàng ]
⒈ 夸耀。
⒉ 骄矜自大。
引证解释
⒈ 夸耀。
引《吕氏春秋·节丧》:“今世俗大乱之主,愈侈其葬,则心非为死者虑也,生者以相矜尚也。”
高诱 注:“以厚葬奢侈相高大。”
唐 刘知几 《史通·二体》:“盖 荀悦 张璠,丘明 之党也; 班固 华嶠,子长 之流也。惟二家各相矜尚。”
清 吴汝纶 《<天演论>序》:“士大夫相矜尚以为学者,时文耳,公牘耳,説部耳,舍此三者,几无所为书。”
⒉ 骄矜自大。
引南朝 宋 刘义庆 《世说新语·文学》“或问 顾长康” 刘孝标 注引《中兴书》:“愷之 博学有才气,为人迟钝而自矜尚,为时所笑。”
北魏 杨衒之 《洛阳伽蓝记·追光寺》:“江 东朝贵,侈於矜尚,见 略 入朝,莫不惮其进止。”
分字解释
※ "矜尚"的意思含义、矜尚是什么意思由古今诗词汉语词典查词提供。
近音词、同音词
- jìn shàng近上
- jǐn shàng谨上
- jīn shàng襟上
- jīn shāng金商
- jìn shāng尽觞
- jīn shāng金伤
- jīn shāng金觞
- jīn shàng襟尚
- jīn shǎng矜赏
- jīn shāng矜伤
- jìn shāng进觞
- jīn shàng今上
- jìn shàng进上
词语组词
相关词语
- jīn zhèn矜赈
- jīn cóng矜从
- jīn chǒng矜宠
- jīn juàn矜眷
- āi jīn哀矜
- jīn cún矜存
- jīn yù矜育
- jīn niàn矜念
- jīn xī矜惜
- jīn jí矜急
- jīn gāo矜高
- jīn jīn yè yè矜矜业业
- wǔ bīng shàng shū五兵尚书
- shàng zì尚自
- zuò yī rì hé shàng zhuàng yī tiān zhōng做一日和尚撞一天钟
- jiē shàng嗟尚
- bù dài hé shàng布袋和尚
- duì zhe hé shàng mà zéi tū对着和尚骂贼秃
- lóu yǐ shàng qiě tān shēng蝼蚁尚且贪生
- chóng shàng崇尚
- jī shàng畸尚
- shàng zǐ尚子
- dān shàng耽尚
- shàng fāng zhàng尚方仗